[Cà phê cùng B4T] Bởi mình mải miết bận lớn lên
Bởi mình mải miết bận lớn lên
nên có những chiều muốn nhón chân, trở về ngày đời mình chưa giông bão
Tháng sáu nước sôi
lũ cua tôm chẳng còn để ngoi lên, bất lực vươn mình mếu máo
như chính mình bật khóc, bắt đền thế giới này
trả lại tuổi thơ…
Bát cháo hẹ ngoại đun, da diết một niềm chờ
“Sau này lớn lên con đun cho ngoại một bữa cơm kết đầy thương nhớ!”
Khoảnh khắc mình lặng người giữa hư vô, cùng câu hứa dang dở
Giờ ngoại đã về đâu?…
Tuổi thơ và hoài niệm là con đường không thể giao nhau
Nên dù vay mượn hết thế gian này cũng chẳng được một lần trở lại
Ngày ấy, núi là vai, còn ánh nắng chiều là đứa trẻ khờ dại
Đứa trẻ mỉm cười gối đầu vào bờ vai vững chãi
Rồi mãi
chẳng chịu
lớn lên…
Chỉ có đôi chân mình vô thức bước chênh vênh
Hộp diêm năm xưa cũng không khước từ nổi thiết tha được vẫy vùng của chú dế nhỏ
Để một chiều heo may,
Mang ấu thơ vút lên không trung những hoài niệm bỏ ngỏ
Mặc nỗi nhớ đi hoang…
Mẹ gánh giêng hai như gánh cả mùa vàng
Đứa trẻ thơ ngủ ngoan nơi khoảng trời còn thơm mùi rơm rạ
Giấc ngủ thật êm, không vướng màu vội vã
Bỗng bất giác giật mình: “Mình lớn để làm gì, hả mẹ, mẹ ơi?”
Tuổi thơ là mảnh đất dịu hiền, chưa giông tố nào dám mặc sức ghé chơi
Mảnh đất với hoa mận trắng tháng ba, với tiếng dế kêu, hàng tre xanh bên suối
Ngày đứa trẻ hít đầy lồng ngực những vụn vặt chứa chan của tâm hồn không có tuổi
Rồi bất lực buông tay,
mặc đời nghiêng ngả,
đánh cắp tuổi thơ mình…
Rồi có một chiều đứa trẻ ấy bỗng lặng thinh
Trong hình hài mười tám, đôi mươi chưa một lần kịp vụng về đánh nhịp
Vẫn câu hỏi mà dù cả kiếp này, kiếp sau vẫn không tài nào đuổi kịp:
“Mình lớn để làm gì, hả mẹ, mẹ ơi?”
Sóng trong lòng mang trả đứa trẻ về một miền xa xôi
Nơi mà nỗi buồn, niềm vui, mình chỉ biết bập bẹ gọi tên
rồi mong đừng thay đổi
Bởi mình mải miết bận lớn lên…
B4T_Hồ Hà Giang