[Cà phê cùng B4T] Đôi cánh thuở ấu thơ
Nhớ những ngày còn nhỏ, khi đó tuổi thơ của tôi là những ngày được chạy nô đùa với lũ bạn trong xóm, được cùng nhau nhảy dây, ném pháo. Thích nhất là những lúc trời mưa, cả lũ trẻ làng tôi tụ tập rủ nhau tắm mưa và bắt những con cá đi lạc theo dòng nước chảy. Những ngày ấy mới thật hồn nhiên, thật thoải mái làm sao. Dường như chẳng có muộn phiền nào bủa vây lấy đám trẻ đó cả. Và các bạn biết không, khi ấy nếu có ai hỏi ước mơ của con là gì, tôi nhất định sẽ chỉ tay lên trời nơi đàn chim đang vẫy cánh tung bay mà dõng dạc nói rằng: “Ước mơ của con là có một đôi cánh.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cậu bé với ước mơ bay cao, bay xa ngày nào đó giờ đã trở thành chàng trai 20 tuổi rồi, và cũng đã dần quên ước mơ thuở bé thơ. Cuộc sống bận rộn với nhiều thứ, có lẽ trí nhớ của cậu bé đó chỉ còn quẩn quanh với những đêm khuya cùng những công việc dang dở, tưởng chừng chẳng có hồi kết. Cảm thấy mệt mỏi, đôi khi là cả những cô đơn trống vắng khiến câu loay hoay không lối ra. Rồi một ngày, ngẩng đầu ngắm nhìn trời xanh cùng những đàn chim tự do bay lượn tung tăng trên bầu trời thì bất giác “À” lên một tiếng: “À thì ra mình cũng từng có ước mơ sống một cuộc đời hệt như những chú chim vô lo, vô nghĩ chỉ mải miết khám phá bầu trời xanh.
Thế là cậu bé ấy mơ màng về ngày ấu thơ: “Không biết nếu một ngày thức dậy, nếu được ban cho một đôi cánh thì tôi sẽ làm gì nhỉ. Có lẽ tôi sẽ bay thật cao để có thể nhìn ngắm thành phố nơi mà tôi đã sinh ra và ngắm nhìn lại những kỷ niệm mà chẳng thể nào quay trở lại. Hẳn thành phố đã lớn lắm rồi, lớn dưới những ánh đèn lung linh và lớn cùng với sự phát triển của đám trẻ năm nào.”
Chim có thể bay bằng đôi cánh của chúng để đi đến nhiều nơi và làm những điều chúng thích còn chúng ta sao lại không? Sao người lớn cứ mải mê với cuộc sống rồi lại bỏ lỡ những ước mơ thuở thiếu thời? Thôi thì hãy cứ sống như những cánh chim ấy, đi theo ánh mặt trời, tiến về phía trước, nhưng không bỏ lỡ những điều đã qua, bạn nhé.
B4T – Khoa Punn