[CÀ PHÊ CÙNG B4T] 60 km cô đơn
Viết cho những ngày trở về không có ai bên cạnh.
Nó rồ ga quẹo trái ở ngã ba rời xóm trọ. Chiếc xe lăn bánh trên con đường trở về nhà quen thuộc, cái con đường dù đi qua đã mấy mươi lần nhưng vẫn thấy dài và xa đến kì lạ.
20 km đầu tiên xe loay hoay giữa chốn thị thành náo nhiệt. Sự ồn ào của Sài Gòn khiến nó có chút mỏi mệt. Sau những giờ học căng thẳng trên giảng đường lúc này chỉ muốn nhanh chóng về nhà và nghỉ ngơi. Đang dừng đợi đèn đỏ, bất giác nhìn xung quanh. Tâm trạng nó đang mệt bỗng chùn xuống thêm. Có vẻ như cái không khí se se lạnh những ngày đông khiến cho người ta bớt e dè và xích lại gần nhau hơn. Những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm thắm thiết, những nụ hôn vội vàng nhưng mãnh liệt nồng nàn yêu thương khiến những trái tim đang yêu cảm thấy như được sưởi ấm. Quay lại nhìn phía sau, một sự cô đơn trống trải bám lấy khiến nó cảm thấy mùa đông này lạnh ngắt. Đèn đỏ, nó rồ ga thật nhanh trốn chạy những thứ hạnh phúc đang hiện hữu trước mặt.
20 km tiếp theo xe đi vào những nơi đầy ấp kỉ niệm. Xe băng ngang cánh rừng tràm thẳng đuột xơ xát lá. Xe băng qua những miền kí ức xưa cũ khiến nó chợt nghĩ về những ngày phía sau xe từng có một người bên cạnh. Chính tại cánh rừng này, trên con đường này đã từng có hai con người yêu nhau đèo nhau đi qua đây. Đã từng có hai người xem chuyện đi cùng nhau là hạnh phúc của cuộc đời mình. Cũng chính tại nơi đây hai người ấy đã nói lời từ biệt nhau sau những tổn thương đã qua. Cơn gió lạnh bỗng thổi mạnh ù qua tai làm nó bừng tỉnh lại. Nó lại rồ ga thật nhanh, nó muốn trốn chạy khỏi những mảnh vỡ kí ức đang ùa về.
20 km cuối cùng xe về với sự yên bình. Thoát khỏi cánh rừng, khung cảnh của cái thị trấn nho nhỏ vắng lặng của nó hiện ra trước mặt. Tự nhiên nó nghe lòng nhẹ hẳn ra. Mọi sự mệt mỏi dường như tan biến hết. Chính cái thị trấn này là nơi nó và người cũ sinh sống. Nó thấy vui vì điều ấy vì ít ra dù đã chia tay nhưng tụi nó vẫn còn một điểm chung nào đó. Nó cho hạ ga từ từ để xe không chạy nhanh nữa. Nó muốn từng chút, từng chút một cảm nhận, nhìn ngắm lại hết cảnh vật nơi đây. Nơi nó sinh ra, lớn lên, hạnh phúc, chia ly và sẽ nằm xuống…
Xe dừng lại trước cổng nhà. Nó nhanh chóng mở cổng chạy vào nhà. Tắm rửa, ăn uống một trận no nê, tâm sự với mẹ và bước chân lên phòng. Thả mình xuống giường nó cũng thả lòng mình trôi theo những câu chuyện đã qua. Nó chán sự cô đơn này quá. Nhiều khi nó cũng muốn yêu thêm một lần nữa nhưng nó ngại đau khổ quá. Nó sợ lại sẽ có một nơi trở thành kí ức, thành kỉ niệm.
Mắt híp lại. Nó ngủ say mơ mộng đủ thứ chuyện trên đời. Trong cơn mơ nó thấy mình hạnh phúc…
B4T_TAQ