noresize

Chúng ta thường luôn khao khát những thứ hào nhoáng, lớn lao, nhưng rồi trong một phút giây nào đó chợt nhận ra có những điều tưởng chừng như rất nhỏ, dễ dàng bị lãng quên nhưng lại khiến trái tim mình man mác một nỗi niềm thổn thức tận sâu trong đáy lòng.

Một buổi sáng trong những ngày cuối Tết, vài ngày nữa thôi lại phải đi học xa nhà, tôi vẫn đang mơ màng trong giấc ngủ khi mặt trời đã đứng bóng thì nghe tiếng mẹ đánh thức tôi dậy. Những ngày còn là học sinh, mẹ luôn là người kiên nhẫn gọi tôi dậy mỗi sáng để đi học. Đến khi trở thành sinh viên xa nhà, tôi lại ước được nghe tiếng mẹ gọi mình dậy hơn là bất lực với tiếng chuông báo thức điện thoại. Tôi choàng mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng, rồi cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm còn sót lại. Trong đầu phân vân giữa ngủ thêm chút nữa hay dậy giải quyết bài tập còn đang dang dở, chợt nghe tiếng mẹ gọi dậy lần nữa, cuối cùng tôi cũng quyết định ra khỏi giường. Mẹ nói đúng, tôi không thể dành gần hết thời gian trong một ngày chỉ để ngủ được.

Sau khi đau đầu với những deadline được giao, nhân lúc mặt trời chưa lặn, tôi ra khu vườn nhỏ của mẹ trước lúc đi để ngắm nhìn thành quả mà mẹ tự tay chăm sóc mỗi ngày. Hít thở không khí trong lành, cảm nhận sự yên bình, hòa cùng những khúc hát của những chú chim, ở Sài Gòn tấp nập, đôi khi tôi lại nhớ về khung cảnh yên bình này. Có những ngày áp lực, mệt mỏi, chạy trên đường nhìn dòng xe cộ qua lại giờ tan tầm, thứ tôi ước ao nhất lúc đó là một khoảng không êm dịu như bây giờ. Đứng ở đây, tôi cảm nhận được làn gió mát đang ôm lấy tôi, xoa dịu tôi, như muốn thủ thỉ vào tai tôi rằng hãy trân trọng khoảnh khắc này.

Càng lớn tôi càng bận rộn, nhiều bài tập cần phải giải xong, nhiều công việc cần phải hoàn thành, để rồi một ngày ngồi ngẫm lại, tôi chợt nhận ra mình đã luôn bỏ lỡ những bữa cơm gia đình, quên mất những lời hỏi thăm với người thân. Hôm nay, tôi chọn gác lại công việc để có một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Trong bữa ăn này, cả nhà cùng nói, cùng cười rôm rả, ba tôi kể hôm nay vừa thưởng cho em gái cái đồng hồ đeo tay vì em vừa đạt học sinh giỏi và khoe nhà mới sắm, mẹ thì hỏi thăm tình hình học tập của tôi và lặp lại câu nói muôn thuở – nhắc tôi giữ gìn sức khoẻ. Lúc này, tôi ước thời gian trôi thật chậm lại, để tôi có thể cảm nhận được niềm vui này lâu hơn một vài giây phút. Ngồi quây quần cùng những người thân yêu, ăn những món ăn được nấu nhiều ngày liên tiếp vì tôi buột miệng khen ngon . Nghĩ tới khoảng thời gian sắp tới quay lại Sài Gòn, lại phải trải qua những bữa cơm một mình, tôi chợt cảm thấy nghẹn ngào, nuối tiếc những ngày đã qua.

Tối đó, tôi đang ngồi xếp vali để chuẩn bị đi học thì em gái mở cửa phòng đi vào. Nó dúi vào tay tôi một ít tiền, nói muốn chia bớt tiền lì xì cho tôi, rồi chạy vụt đi khi tôi vẫn còn đang ngẩn người chưa kịp nói gì. Lúc này, tôi nhận ra, em gái không phiền phức như tôi luôn nghĩ, chỉ là tôi và nó vẫn còn có khoảng cách về tuổi tác, nên đôi lúc có nhiều vấn đề xảy ra. Nhớ lại khoảnh khắc hai chị em vui vẻ, nhớ những khi tôi thấy món đồ dễ thương liền muốn mua cho em và còn có rất nhiều lần em muốn để giành phần bánh hoặc món ngon cho tôi, chị em tôi luôn yêu thương nhau nhưng lại ít khi thể hiện rõ. Tôi tự nhủ trong lòng, từ đây về sau phải yêu thương cô em gái nhỏ này nhiều hơn nữa.

Có lắm những khoảnh khắc, những thứ quen thuộc xung quanh chúng ta, xuất hiện lặp đi lặp lại, nhưng luôn mang một vẻ đẹp tiềm ẩn mà chỉ những ai biết thưởng thức mới nhận ra được. Mãi theo đuổi những thứ cao xa, lại quên mất rằng những điều tuy đơn giản, nhỏ bé cũng là những màu sắc xinh đẹp tô vẽ nên bức tranh cuộc sống của mỗi người. Sống chậm lại để có thể cảm nhận từng giây từng phút rõ ràng hơn, tập quan sát những thứ xung quanh bằng một đôi mắt lãng mạn sẽ khiến ta say mê đến không ngờ. Nếu chúng ta muốn hạnh phúc, hãy bắt đầu trân trọng và tận hưởng những thứ xung quanh, chúng ta không thể có mọi thứ chúng ta muốn, nhưng không phải là không thể hạnh phúc với những gì chúng ta có.

(B4T – linlin)