1BC2B440-90CF-41D1-A043-3880D6D8314E

NHỚ…

Chúng ta ai cũng từng có cho bản thân một tuổi học trò ngây ngô, một thanh xuân thuần khiết, không toán tính, cho chúng ta biết bao nhiêu kỉ niệm…

Nhớ những ngày đi học, ta uể oải thức dậy sau một đêm học bài đến tận nửa đêm, bước trên con đường đến trường trải đầy hoa giấy, gặp ngay những người bạn mà có lẽ ta sẽ chẳng thể quên được. Cùng nhau cười đùa để xua tan sự mệt mỏi, có lẽ, bức tranh thanh xuân của chúng ta, các bạn là nước sơn hoàn hảo nhất.

Nhớ những lúc vào tiết học, mười thằng ngồi trong lớp thì năm thằng chơi, năm thằng còn lại thì hết ba thằng ngủ, còn lại hai thằng kia không biết gì, ấy thế nhưng mỗi khi đến giờ kiểm tra hay kì thi, chúng ta vẫn vượt qua nhờ “sức mạnh tình bạn”. Nào là những bài văn dài hàng trang giấy, những bài toán khó đến mức chỉ muốn xé hết tập vở cho rồi, những tiết lịch sử nhàm chán mà không ai dậy nổi hay những tiết thể dục nắng nóng nhưng thỏa chí phá phách của các cậu học trò. Có lẽ, bức tranh thanh xuân của chúng ta, những tiết học ấy là chiếc khung chắc chắn nhất. 

Nhớ sự rung động đầu đời, sự ngại ngùng cùng cô bạn bàn bên. Ta không dám thổ lộ, chỉ dám dấu trong lòng và ngắm nhìn từ xa. Ta chăm chút bản thân hơn, học tốt hơn để gây được ấn tượng với bạn ấy, ta luôn muốn được nói ra những lời nói trong lòng. Có lẽ, bức tranh thanh xuân của chúng ta, họ chính là màu sắc, là ý tưởng cho bức vẽ của ta được hoàn hảo.

Hôm nay, cũng vẫn là ngày ta đi học, nhưng thay cho những bông hoa giấy thường ngày lại là những cái hoa phượng nhẹ nhàng rơi xuống, tiếng ve kêu ầm ĩ cả một khoảng trời. Ta biết, những ngày tháng này sắp kết thúc. Bạn bè mỗi người một chí hướng, những buổi học chỉ còn hữu hạn với thời gian, còn ta bước đơn độc trên con đường mới. Trách sao được, chỉ là ta nhớ lại cái thời gian tươi đẹp kia, một bức tranh đầy màu sắc, vui có, buồn có, nuối tiếc cũng rất nhiều…

Ước gì tôi được cùng với các bạn khoác vai nhau thêm một lần nữa…

Ước gì những tiết học kia là vô hạn…

Ước gì tuổi học trò kia là mãi mãi…

Ước gì….

Hôm nay, phượng vẫn nở, ve vẫn kêu vang một vùng trời. Chỉ là, người ngồi trong những chiếc bàn học cũ kĩ ấy, không còn là chúng ta…

                          B4T – nhã, Kwon