CHUYỆN CŨ BỎ QUA

EEAF13D3-6525-459A-B057-2311DB0BB867

Khoảnh khắc đất trời vào xuân, vạn vật đổi mới, con người ta dễ dàng mở lòng mình hơn với mọi sự trên đời. Giao thừa trở thành cái cớ, trở thành cột mốc để người ta mong ước gột rửa đi bao sự đen đủi, nỗi ưu phiền trong năm cũ và hứa hẹn những điều tốt đẹp trong năm mới. Vào giây phút thiêng liêng đó khiến con người ta muốn được bao dung. Bao dung để có thể nói lời tha thứ, để bỏ lại những gì không hay, những khoảng trống quá khứ như một giấc mộng đã qua và bắt đầu cho một hạnh phúc mới. 

Bởi thế Tết được coi là khoảng thời gian để con người ta bỏ qua những bất đồng, mâu thuẫn không đáng có và dành cho nhau sự yêu thương và niềm tin thêm một lần nữa, mặc dù chẳng hề thích những ngày còng lưng ra dọn nhà cửa, gặp ai cũng phải nói khẽ cười duyên. 

Chẳng biết từ bao giờ trong tôi Tết chỉ còn là những đợt nghỉ dài ngày. Những cái Tết đáng nhớ khi còn bé đã qua lâu lắm rồi! Nhớ lúc nhỏ, buổi sáng đầu tiên của kì nghỉ Tết, mở mắt ra nào là lá dong, những chậu thịt, chậu gạo và cả đậu xanh trải đầy trên sàn nhà. Mỗi người mỗi việc, bố vo gạo, mẹ lau lá, bà gói bánh. Không cần khuôn nhưng cái nào cũng vuông vức, tất cả đều đẹp. Rồi bắc bếp nổi lửa. Trẻ con, người lớn ra vào tíu tít. Cái nồi luộc bánh chưng cao gấp rưỡi người mình, lửa phả ra má hồng ửng đỏ. Đêm ngồi ngoài sân mà chẳng thấy lạnh tí nào. Năm nào cũng vậy, tôi luôn hô hào quyết tâm thức canh nồi bánh chưng đến sáng. Thế mà khi tỉnh dậy đã thấy từng hàng bánh chưng xếp ngay ngắn nơi góc nhà. Cái nồi đã được cọ rửa vẫn đen màu than, còn trơ ra giữa sân ba chồng gạch vô duyên, nguội ngắt nguội ngơ.

Ngày xưa là thế, nhưng bây giờ đối với nhiều người trong gia đình tôi, quây quần bên nhau trong đêm giao thừa hình như đã là một kí ức xa vời, là một ước mơ nhỏ bé năm nào cũng đem ra nhắc lại với chính mình. Bởi lẽ chúng tôi đã lớn hơn, mỗi người mỗi việc, không còn là những đứa trẻ vô tư háo hức theo mẹ đi chợ Tết, mừng rỡ khi được mua quần áo mới mà thay vào đó là những nỗi lo toan, với bao nhiêu việc cần phải hoàn tất. 

Ngồi trên xe, tôi cứ nghĩ miên man về những ngày đầu tiên đi học xa nhà, con đường thân quen tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng những lần về nghỉ Tết như thế này lần nào cũng đầy gợi nhớ đầy những kỉ niệm xưa cũ. Trên chuyến xe trở về, có lẽ cái giai điệu hồn nhiên, vui tươi đấy ngân lên, bất chợt làm trong lòng tôi ùa về cảm giác nao nức đến lạ thường, mong chờ giây phút được gặp lại những người thân yêu. Tết sẽ luôn là cơ hội để nói những lời cảm ơn và xin lỗi, để tìm lại yêu thương, niềm tin và sự thanh thản trong tâm hồn của mỗi người!

“Chuyện cũ mình bỏ qua qua, tết này cùng cười lên hahacho đời thêm ngàn vạn câu ca, mừng xuân đến với mọi nhà!”

B4T – Tuyết Ngân