hinhminhhoa

Thấm thoát trôi qua đã chừng ấy năm.
Người đi rồi nhưng đầu con vẫn đội tấm khăn tang…

Thời gian trôi qua nhanh quá Ba nhỉ? Mới đó thôi vậy mà đã năm đêm giao thừa không nghe tiếng Ba. Đã năm ngày mùng Một không được Ba lì xì. Và đã năm bữa cơm đầu năm không còn thấy bóng dáng Ba. Người ta bảo thời gian sẽ xóa nhòa những vết thương lòng nhưng con thấy đâu đúng đâu Ba. Càng lớn nỗi đau mất Ba trong lòng con ngày một đau đớn và mãnh liệt hơn. Có những ngày đầu năm nhiều khi không muốn ra đường. Đi đâu con cũng thấy gia đình người ta sum vầy hạnh phúc có đủ cha đủ mẹ bên cạnh. Nhìn lại mình sao thấy một bên vai con trống trải quá.

Tết người ta thèm trứng, thèm thịt, thèm bánh chưng bánh tét nhưng nhà mình lạ lắm, thèm mùi của Ba. Mùi của người đàn ông từng là trụ cột của gia đình. Mùi của sự quan tâm thầm lặng. Mùi của sự gánh vác, của trách nhiệm. Ba ở trên đấy có biết mấy năm qua gia đình mình đã khổ cực gồng gánh như thế nào khi không có Ba bên cạnh. Ba ở trên đấy có biết Mẹ đã khóc cạn cả nước mắt vì những áp lực gia đình, áp lực xã hội mà một mình Mẹ không thể giải quyết hết. Nhiều khi con muốn tìm Ba mà hét vào mặt Ba rằng Ba có thấy mình vô trách nhiệm với gia đình như thế nào không? Ba muốn Ba đi, không từ biệt, không báo trước. Ba là một người đàn ông đáng ghét, đáng ghét đến mức con không thể nào quên đi được.

Giao thừa năm nào con cũng ước sau khi ngủ dậy mở mắt ra thì thấy mình vẫn còn là thằng nhóc năm lớp Bảy. Con ước bao nhiêu năm qua chỉ là mơ thôi. Một giấc mơ hoang đường, không thể nào thành hiện thực được. Nhưng sáng năm mới nào mở mắt ra con cũng thất vọng. Là do con cố chấp quá, từ chối hết sự thật phải không Ba? Thế nên năm nay con không ước như thế nữa đâu. Năm nay con sẽ ước trong giấc mơ con sẽ được gặp lại Ba một lần để con có thể ôm lấy Ba mà khóc một trận thật lâu, giải tỏa hết những ấm ức trong lòng mình.

Năm nay nhà mình chắc sẽ ăn một cái Tết rất khác. Cái Tết mà hai thằng con trai của Ba đều đã trưởng thành, đều có thể giúp Mẹ một tay lo toan việc nhà được. Con nhớ những năm học phổ thông con nôn nao tới Tết là để được lì xì, để được đi chơi với bạn bè. Vậy mà năm nay khác lắm Ba, con cũng nôn tới Tết nhưng là để được trở về nhà, về bên Mẹ bên anh Hai ăn một cái Tết ấm cúng. Lên đại học đi ra ngoài sống con mới thấy gia đình thật sự ý nghĩa với mình như thế nào. Phải chi còn Ba ở đây có lẽ gia đình mình đã có một cái tết trọn vẹn.

Tết năm nay con lại ra viếng mộ Ba. Ba vẫn nằm đấy nhưng con trai của Ba thì đã lớn lắm rồi…

Sài Gòn một ngày nhớ Ba.

B4T_TAQ