Untitled-1

“Chúng ta không còn hợp nhau như trước nữa, anh sẽ hạnh phúc hơn khi không ở cạnh em”

Đó là những lời nói cuối cùng mà anh được nghe em nói, trước khi thanh xuân 4 năm của chúng ta kết thúc bằng cách anh chưa bao giờ nghĩ tới…

Một chiều mưa rào cuối tháng 7. Anh đã gặp em và phải chăng từ đó, anh đã đổ em mất rồi. Con tim loạn nhịp vì em – người con gái xin đi chung ô cùng anh. Từ khi gặp em, cảm xúc của anh khác lắm. Phải chăng đó là định mệnh, định mệnh đưa chúng ta đến với nhau vào một chiều mưa. Nếu ai hỏi anh hạnh phúc là gì thì anh sẽ trả lời rằng: Hạnh phúc của anh đơn giản lắm, hạnh phúc chỉ là khi có em. Anh và em đã từng hạnh phúc như thế, cùng nhau làm tất cả mọi thứ, cùng nhau trải qua tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời. 4 năm thanh xuân tuổi trẻ chúng ta dành cho nhau, anh đã nghĩ tới một tương lai xa hơn, một cái kết thật đẹp cho những năm tháng thanh xuân ấy. Tình yêu này anh dành trọn cho em, nhưng phải chăng chúng ta không thuộc về nhau. Anh đã từng yêu em nhiều như vậy, anh đã nghĩ rằng em sẽ là người đi cùng anh đến cuối con đường. Nhưng em đã chối bỏ tất cả những điều đó đã từ bỏ, “Chúng ta không còn hợp nhau như trước nữa, anh sẽ hạnh phúc hơn khi không ở cạnh em”. Và có lẽ đó là câu nói cuối cùng em dành cho anh…

Nhưng không, tất cả chỉ là những lời nói dối, những lời nói dối từ em mà thôi. Anh biết em làm điều đó để tốt cho anh nhưng hiện thực của nó quá tàn nhẫn. Vào cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà mọi thứ vẫn như vòng quay của nó, chỉ có điều anh đã mất đi một thứ quan trọng nhất cuộc đời mình. Em – đã bỏ anh và ra đi mãi mãi, em chọn sự ra đi trong im lặng. Căn bệnh ung thư quái ác đã mang em đi, em vẫn ở đó mà sao không lên tiếng, Tất cả diễn ra quá nhanh, em kết thúc cuộc đời ở cái tuổi 20, nơi mà thanh xuân của em còn gửi gắm ở đó, mọi ước mơ mới chỉ bắt đầu.

Anh vẫn ở đây, mọi thứ vẫn như vậy, nhưng lại thiếu em, anh cứ ngỡ rằng năm ấy chúng ta sẽ hạnh phúc đến cuối con đường. Có lẻ định mệnh tàn nhẫn đã sắp đặt chúng ta không thể thuộc về nhau. Em bỏ anh ra đi vào chính lúc anh cần em nhất. Cũng giống như những cơn mưa kia, bất chợt đến rồi lại bất chợt đi

Sự chân thật sau những lời nói dối cố tình, là những rung động trong tận sâu tâm hồn mà chỉ những người thực sự yêu nhau mới có thể thấu hiểu. Còn bây giờ anh xin cất em vào trái tim này, hãy ở trong tim anh, em nhé. Nếu em đã chọn cách rời xa anh, thì phải thật hạnh phúc em nhé. Ở một nơi nào đó, anh vẫn luôn chờ em…

Ngủ đi cô gái của anh

Cả cuộc đời này em đã bận nhiều rồi

Em hãy ngủ một giấc ngủ thật ngon

Ngủ đi em nhé, có anh chờ…

 

B4T – Văn Long