IMG_1238Vậy là mùa hạ cũng sắp phải đi rồi.
Hạ đi và một năm học mới sẽ lại sắp bắt đầu với bao nhiêu là điều rắc rối, mới mẻ.
Hạ năm nay thật buồn, vì tôi và nó đã là hai phương trời xa lạ.
Tôi nhớ, nhớ lắm, cái gọi là ngày xưa…
*
Ngày xưa đó, ngày nó và tôi còn chung lớp chung trường.
Cùng nhau lớn lên, ba năm với những kỉ niệm vui có, buồn có, giận dỗi rồi lại huề nhau trong vô thức. Đối với tôi, nó là bạn thân nhất và duy nhất. Ngày ấy, vui vẻ biết bao nhiêu.
Nó và tôi đã vô tư lớn lên cùng nhau, cùng đi qua những ngày đẹp nhất của một thời áo trắng. Những kỉ niệm làm sao kể hết, những tiếng cười hồn nhiên, tôi nhớ lắm, nhớ đến tiếc nuối. Tình bạn đó, với tôi, sâu đậm và đẹp đẽ biết bao.
Nó và tôi bên nhau không chút lo âu, tính toán. Mỗi ngày, nó và tôi lại cùng nhau góp thêm một kỉ niệm thật đẹp mà chỉ có nó và tôi mới biết, mới hiểu. Từ những nụ cười ngây thơ, những giọt nước mắt hờn dỗi, là những kỉ niệm ấu thơ đẹp nhất đời tôi. Bên nhau, vui buồn hờn giận, cùng khóc, cùng cười, với một tình bạn trong sáng, ngây ngô.
Nhớ lắm, nhớ những lúc lên lớp, mỗi khi nó và tôi buồn chán là lại lôi chuyện trên trời dưới đất ra để tám “xuyên lục địa”, lúc thì nói về đứa này, lúc thì sân si nói về đứa kia. Hôm nào bị bắt gặp thì nó với tôi lại “diễn” một chuyện nào đó tầm phào để không bị phát hiện, rồi sau đó lại cùng nhau phá lên cười. Còn nhớ năm cuối cấp, nó và tôi nhiều lần bị những đứa bạn cùng lớp gán ghép một cặp nhưng hai đứa chỉ biết cười trừ.
Nhưng, chưa từng nghĩ đến một ngày tôi và nó sẽ xa cách. Những ngày sắp tới, nó sẽ không ở bên tôi nữa sao? Rồi, tôi sẽ chẳng còn nhìn thấy nó, lúc nó cười vui đến tít mắt, lúc nó buồn một mình ? Rồi, nó sẽ có thật nhiều bạn mới, nó sẽ quên nó sao? Thế giới của nó và tôi sẽ là hai phương trời? Tôi sẽ xa nó thật sao?
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến những điều kinh khủng ấy. Tôi lo, tôi buồn nhưng cũng phải mỉm cười, còn làm gì được nữa chứ, chỉ biết quý trọng hơn những ngày tháng cuối cùng còn bên nhau mà thôi.
Những tháng ngày cuối cùng còn chung lớp chung trường, nó và tôi lao vào học hành, ôn tập chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Áp lực, vất vả vùi mình trong những xấp tài liệu, những con số con chữ, nhưng tình bạn đó vẫn không vắng những cuộc gọi tràn ngập tiếng cười. Tôi và nó cùng động viên nhau, cũng nhau cố gắng thật nhiều, nhưng…. tất cả cũng chỉ là để chuẩn bị cho một ngày xa cách nhau.
Cố gắng và rồi…
Ngày nó và tôi gọi cho nhau báo tin mừng, tôi biết nó đã rất vui, nó nói, nó cười thật nhiều. Nó đâu biết, từng tiếng nói, giọng cười hân hoan của nó làm tôi đau, đau nhiều lắm. Vui cho nó nhưng cũng lại vừa xót xa cho chính tình bạn của mình. Tôi đã sắp xa nó rồi sao? Phải làm gì để khi xa cách, tôi và nó vẫn được như ngày xưa? Câu hỏi đó, day dứt, dằn vặt mãi trong những lo lắng đến thổn thức trong lòng tôi kể từ phút giây ấy…
Rồi cũng đến ngày xa nhau…
Tôi đã rất cố gắng để giữ lại nó.
Xa nhau rồi, tình bạn đó chỉ còn là những cuộc gọi không thấy được nhau, nhưng vui lắm thay, những cuộc gọi dài với những tâm sự vui buồn, những tiếng cười khúc khích. Tôi lại có cảm giác như chưa từng xa cách với nó vậy. Thật vui biết bao khi dù ở xa xôi, nó vẫn nghĩ về tôi, dù chỉ là đôi lúc thoáng qua.
Và thế cũng đã gần một năm trôi qua. Đôi lúc ngẫm nghĩ tôi lại muốn cùng nó trở lại thời cấp 3 ngây thơ cười đùa không lo nghĩ.
Nhưng tất cả dù muốn cũng sẽ không bao giờ trở lại…
Tôi nhớ nó…(Y.P)

                                                                                       B4T_ KN