Dẫu biết rằng cuộc vui nào cũng có ngày kết thúc, gặp nhau rồi lại chia tay. Nhưng vẫn mong những ngày cuối cùng của Chiến dịch mùa hè xanh này, sẽ gặp mặt, tạm chia tay với những con người đã mang cho tôi 1 tháng đầy ý nghĩa, cảm động, một mùa hè trọn vẹn,… Nơi mà ở đó, tôi có thêm những người mẹ, người bà, anh chị , những đứa học trò ngỗ nghịch, những người bạn thân thiết, và cả minô, misa nữa,…

Lần đầu đến với lớp phổ cập giáo dục vào ban đêm, trong lớp vỏn vẹn 2 em, nhiều lắm là 3 em, không khí tĩnh mịt, lạnh lẽo, xung quanh là mồ mả,… nhiều lúc khiến tôi rợn người. Có mấy hôm thầy cô không đến được, tôi ngồi vào bàn cùng các em, chỉ bài cho mấy đứa.

Tôi có xin chụp hình với mấy em làm kỉ niệm, chỉ có em Quỳnh nhất quyết không chụp. Hỏi ra mới biết em ấy không quen chụp hình. Đến một ngày gần đây, do trời mưa nhẹ, mấy em khác tăng ca, bận công việc gì đó,.. chỉ có em Quỳnh đến lớp. Thế là trong lớp chỉ hai thầy trò, yên ắng đến mức như nghe thấy từng nhịp thở cua nhau. Đan xen những con số của bài toán lớp 8 ấy là những dòng tâm sự, những khát khao của cô học trò này. Em nói, trong nhà chỉ có một người anh họ, nhưng anh ta rất ghét em, không biết lý do vì sao… “Từ cái lần đầu tiên gặp thầy, em cảm nhận được sự thân thiết… thầy có thể làm anh trai em được không?” Tôi nhận lời, trong bụng cười nhẹ, cảm giác thật khó hiểu.

Trong lớp phổ cập ấy, còn có em Thắm, khá điệu đàng, làm bảo mẫu cả ngày, tối về ăn vội ăn vàng, rồi đến lớp. Thầy biết nó thương thầy nhiều lắm, cái tình cảm đó nhiều khi còn cao lớn hơn tình bạn, mình nghĩ thế. Có những tin nhắn vu vơ, nhõng nhẽo của đứa con gái mới lớn… “Yêu một người có nên nói cho người đó biết không anh, nói ra lỡ người ấy giận em thì sao?” “Em nhớ anh…” Nhiều khi không biết trả lời thế nào. Chỉ dám khuyên em ấy, ráng tập trung học, yêu đương tính sao.

Ở nhà, lâu lâu dạy mấy em trong nhà học bài. Nhìn sự ngây ngô, hồn nhiên của những đứa trẻ lớp 1,2 mà thấy vui. Có bé Anh, mỗi lần thấy bài khó là mếu, nước mắt rơi hồi nào không hay… Có lần dạy hai đứa học bài, thầy nằm ngủ hồi nào không biết… Hôm nay, hỏi thử bé Anh, “mai mốt thầy về rồi, con nhớ thầy không?”. Không chần chừ suy nghĩ, nó nói ngay: “Không nhớ thầy đâu, ai biểu thầy đánh con, thầy cho bài khó…”. Đúng là ông thầy không biết tâm lý con nít…

Cám ơn các bé học trò nhỏ, với những tình cảm rất đáng trân trọng. Ráng học thật tốt nha mấy đứa… Những kỉ niệm cùng đồng đội Trung Lập Hạ, những người thân yêu nơi ấp Đồn, sẽ mãi vấn vương trong tôi.