[Cà phê cùng B4T] Cho phép bản thân được khóc
Dạo này bạn ổn không?
Bạn có còn quay cuồng trong mớ hỗn độn nhập nhằng không hồi kết của cuộc sống?
Bạn có còn phải chạy deadline đến sáng, có còn những ngày mệt mỏi đến mức vừa ngả lưng xuống giường đã ngủ say?
Bạn có còn bắt bản thân mình phải kiên trì, phải tiếp tục cố gắng dù từng tế bào trên cơ thể bạn đều kêu gào muốn được nghỉ ngơi?
Liệu bạn có như tôi…
Làm người lớn thật mệt, những đứa trẻ cố tập làm người lớn như chúng ta lại càng mệt. Đôi lúc tôi thấy 24 giờ một ngày chẳng đủ để tôi làm được gì cả, bài vở vẫn chất chồng, công việc vẫn trì trệ. Không thể chống đỡ, cũng chẳng dám gục ngã, bởi giữa thành phố xa lạ này, tôi khóc cho ai xem?
Sau chia tay, tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt, tôi bình tĩnh đến lạ. Tôi ép mình trở nên bận rộn để không phải suy nghĩ những thứ khiến mình đau lòng. Nhưng tại sao khi ngồi một mình ở quán quen, nghe thấy một bài nhạc cũ, tôi lại rơi nước mắt? Phải chăng do ánh nắng mặt trời gắt gỏng khiến tôi chói mắt, hay do bản thân tôi đã không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ nữa rồi.
Tôi sợ những cái nhìn chê cười một khi tôi gục ngã, tôi sợ nhìn thấy ánh mắt đau lòng của mẹ, tiếng thở dài bất lực của ba qua màn hình điện thoại, và hơn hết tôi sợ một khi mình ngã xuống, bản thân sẽ bị biển đen chết chóc phía sau nhấn chìm, không thể đứng dậy nữa.
Chúng ta cứ cố kiểm soát bản thân, không để mình trở nên yếu đuối và tệ hại trong mắt người khác. Nhưng đó có thực sự là chính chúng ta? Chúng ta đang sống ở một kỷ nguyên ngập tràn những giá trị “ảo”, ai cũng đeo cho mình một chiếc mặt nạ với nụ cười tươi tắn, nhưng sau lớp mặt nạ ấy, liệu có bao nhiêu người thật sự hạnh phúc, có bao nhiêu trái tim đang tan vỡ từ bên trong?
Đã tới lúc cần cho phép bản thân được yếu đuối dù chỉ là một chút. Vì cuộc đời này nhiều mỏi mệt, xin phép cho trái tim này được nghỉ ngơi, được khóc to thành tiếng vì những vụn vỡ và tổn thương hằn dấu, cũng xin được ngừng gồng mình mạnh mẽ vào những ngày bão trong lòng còn lớn hơn bão trên vai…
Dù ánh mặt trời dù rực rỡ thế nào vẫn phải nhường chỗ cho bóng đêm, chỉ là sau màn đêm, mặt trời sẽ lại ló rạng, ta lại tiếp tục quay cuồng trong sự bận rộn, chỉ là lúc đó ta được mang theo bên mình một trái tim đã được nghỉ ngơi.
B4T – Ding