31.07- Copy

 

Hạ đến – những cơn mưa rào đến vội không một lời chào rồi lại rời đi không một lời từ biệt. Mưa cứ thế, cứ dai dẳng rồi ngừng hẳn từ lúc nào. Khi lòng người chìm vào mưa thì mọi thứ cứ thế trở nên nhạt nhòa và nỗi nhớ vẫn mãi dài rộng ra.

Ký ức về “nó” lại hiện rõ ở anh trong cơn mưa buồn bất tận. Không còn cái hối hả, ào ạt như những cơn mưa mùa trước mà giờ đây chỉ là cái loáng thoáng, phất phơ của cơn mưa rào. Cơn mưa nồng nàn, say đắm, đi qua từng góc phố cũ, len lỏi qua từng ngóc nghách, dòng người cứ thế vội vã hơn nhưng khoảnh khắc cứ như chậm lại, đẹp hơn và da diết hơn. Từng hạt bong bóng nước vỡ tan bồng bềnh trong dòng nước tạo nên một thứ gì đó thật nhẹ nhàng.

Những con đường quen, góc phố cũ, từng căn nhà cùng cơn mưa ấy hôm nào anh cũng bước qua nhưng sao hôm nay anh lại thấy chênh vênh, chợt nhớ lại một thứ gì đó, ký ức trong anh lại ùa về. Cái nhìn đầu tiên khi anh vô tình va phải cô, ánh mắt anh lần đầu tiên chạm mắt cô trong một chiều mưa hạ vội vã, anh thấy cảm xúc của mình khác lạ lắm. Anh lại nhớ về cô, về ánh nhìn lần đầu ấy. Anh như chìm vào dòng ký ức hỗn độn ngày xưa khi thấy cô.

Anh tạt vào một quán café ở cuối phố, gọi ly café đen đá ít đường thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng không thể pha lẫn. Hướng ánh mắt qua ô cửa kính về phía cuối con đường. Dưới ô kính mờ nhạt, gió nhẹ làm rơi những hạt mưa trên hàng cây bên đường, từng hạt mưa vỡ tan trong dòng nước. Cơn mưa hạ sao buồn đến thế! Mưa về bất chợt, hối hả nhưng cũng nhẹ dần. Anh yêu thích những cơn mưa, những cơn mưa đem đến cho anh nhiều cảm xúc khác lạ. Những giọt mưa xối xả, như trút hết nỗi buồn một đợt rồi thôi. Anh lại mong cơn mưa này lâu hơn nữa. Để sự xuất hiện của cô trong tâm trí anh được rõ ràng hơn. Để anh có thể nhớ về cô một cách chân thực nhất như ở cái nơi anh từng cho là gặp “tình đầu” ấy.  Anh đã vô tình thích cô từ lúc nào, mặc dù anh chẳng biết cô là ai, đến từ đâu và làm gì nhưng anh lại say đắm trong ánh mắt của cô, anh cũng chẳng thể giải thích lí do vì sao thích cô. Tất cả với anh gói gọn trong hai từ “cảm xúc”.

Cái nhìn đầu tiên ấy đã từng đẹp như thế. Anh cứ nghĩ đi qua quá khứ là dễ dàng như cách quên đi người từng bước qua cuộc đời ta trong một giây phút định mệnh nào đó. Thế nhưng thứ tình cảm mà anh dành cho cái mà anh tự cho là “tình đầu” đó vẫn mãi tồn tại trong anh.

Mùa hạ năm nào cũng thế, nó mang theo cả cơn mưa rào hối hả và cả những kí ức ta tưởng chừng như đã lãng quên. Những cảm xúc đó vẫn còn ở đây, những nỗi niềm xót xa, những lưu luyến đầy nhung nhớ. Và cơn mưa hạ năm ấy cho người ta biết rằng vốn dĩ không thể quên đi một nguời – mối tình đầu của ta.

Cơn mưa tạnh đi, anh lại trở về với công việc giao hàng hằng ngày của mình, tiếp tục cùng chiếc xe nhỏ của mình với những đơn hàng ở khu phố cũ đầy vội vã.

Có những người mới chỉ nhìn nhau trong khoảnh khắc, chỉ một ánh mắt vô tình chạm mắt, một cái nhìn xao xuyến giữa chốn đông người cũng đủ để người ta hi sinh cả đời mình để nhớ thương.

B4T – VL, PaiEr