9dantoc-14_59_37_219

Em ơi khi nhỏ là tờ giấy trắng
Lớn lên rồi mực lấm em biết không?
….
Tôi đi lang thang trên con đường nhộn nhịp
Em ra về nô nức với vui tươi
Trường em cấp 1 đơn sơ lắm
Em từ miền núi đi học mà…
Áo trắng ngả màu em nghịch ngợm
Hồn nhiên nô đùa đường về thôn
Em nào có được như bạn khác,
Đâu được chờ xe đưa đón về.
Chiều tàn nắng nhạt thân em bé
Miệng hát vui tươi chân chạy nhịp
Niềm vui nhỏ bé em đến trường.
Nhưng….
Em hồn nhiên nay đâu nữa
Xã hội tai ương đày đọa em
Xin đừng chì chiết trang giấy trắng
Màu tinh khôi quý lắm ai ơi
Tuổi thơ em xin hãy để trọn vẹn
Đừng làm em đau
Đừng để em sợ
Hôm qua giấy mịn nay giấy tàn
Đừng thiêu đốt đi một tuổi thơ….
Em không bơ vơ trên cuộc đời!

untitled-1

B4T_Minh Hiền

*Lời kết cho “Chiến dịch bảo vệ tuổi thơ”: Dư luận những ngày này lại đang xôn xao về vụ bắt cóc giết người thương tâm của một em bé Việt ở Nhật Bản, và trước đó cũng không thiếu những hồi chuông cảnh báo về sự an toàn của trẻ em trong xã hội ngày nay. Mỗi chúng ta ai cũng đã từng có thời nghịch ngợm đầy hồn nhiên, một thời cùng đám bạn tung tăng đến trường mỗi sáng. Tại sao bây giờ, đường đến trường lại trở nên đầy rẫy nguy hiểm rình rập như vậy? Tại sao trẻ em hôm nay, trong điều kiện sống được nâng cao, lại hiếm em có được một tuổi thơ hồn nhiên trọn vẹn? Những bài viết trong “Chiến dịch bảo vệ tuổi thơ” chỉ mong có thể trở thành một chút hoài niệm nho nhỏ, để mỗi chúng ta nhớ rằng, ta đã có một bầu trời tuổi thơ đẹp đến chừng nào. Để ta biết mình phải làm gì, để bảo vệ, gìn giữ chút hồn nhiên trong trẻo ấy cho những em thơ quanh mình, và cho chính bản thân mỗi người.