[B4T] Cho những thứ không bao giờ mất
Cho bạn, cho tôi, cho tất cả những ai đã, đang và sẽ khoác lên mình màu áo “sinh viên”. Và đặc biệt cho những ai sắp phải rời xa mái trường đại học, bởi những yêu thương, hy vọng và kí ức nơi đây sẽ không bao giờ mất đi nhưng cũng không bao giờ tìm lại được … lần thứ hai.
Tân sinh viên.
Rảo bước trên từng lát đá trong sân trường, cái cảm giác xa lạ, lạc lõng bao trùm lấy khối óc và trái tim. Đưa mắt nhìn quanh mong tìm được ai đó thân quen, hay chí ít lắng nghe trong gió âm thanh của người “đồng hương”. Tất cả như chỉ hướng tìm chút gì đó thân quen nơi đất khách cô độc và vồn vã Sài thành. Trong cái dáng vẻ nhỏ nhắn và đôi mắt ngây thơ của người tân sinh viên ấy, có ngọn cỏ ước mơ về một thành công rực rỡ nơi giảng đường, về một ngày mai tốt nghiệp với màu áo xanh trong niềm hân hoan kiêu hãnh của người thân. Cũng có chút mộng mơ lẫn háo hức liệu rằng mình sẽ gặp được “ai đó” trong những năm tháng nơi đây,…
Năm hai.
Niềm xa lạ nơi đất khách được lấp đầy bởi những người bạn mới từ mọi miền đất nước. Từng tốp tụm năm tụm ba dưới gốc cây thụ già, nơi quán nước ven đường với tiếng cười khanh khách vẳng lên cả trời xanh. Những mái đầu chụm lại bên bài tích phân đạo hàm, những cánh tay áo xắn lên tranh luận kinh tế vĩ mô, … vẽ nên một bức tranh đẹp đẽ của quãng đời sinh viên mà sau này ta mới biết nó đáng trân trọng như thế nào.
Năm ba.
Những lo toan khi nhìn những anh chị năm 4 đi thực tập, những bài kiểm tra dồn dập, những phong trào đội nhóm, những đêm thức khuya bên trang sách đầy chữ làm đôi vai kia có chút trĩu xuống. Các buổi chiều tan học đã thiếu đi tiếng cười của họ chỉ thấy những hối hả, những dặn dò họp mặt cùng sách vở. Họ nung nấu tất cả tin yêu của bản thân và gia đình, góp xây cho tương lai khung trời mới.
Năm tư.
Không còn những lời than vãn về lịch học dày đặc hay những đêm thức trắng ôn bài kiểm tra. Nhưng sao trong ánh mắt những con người ấy là nỗi tiếc nuối khôn nguôi về những ước mơ sinh viên còn dang dở, về những lời cảm ơn chưa kịp nói hay giọt lệ rơi cho mối tình còn đọng mãi trong trang vở. Chút luyến lưu pha trong mắt hay chút bùi ngùi lẫn giọng nói ấm áp kia cũng đủ làm ta nhớ cả đời…Khoác lên mình màu áo công sở với dáng vẻ đoan trang chuyên nghiệp, không còn những tà áo dài xanh tung tăng đùa giỡn mỗi thứ hai hay những chiều thứ sáu điệu đà trong chiếc váy nhỏ xinh, họ sải bước tự tin bước những bước chân đầu tiên vào cuộc sống.
…
Đâu đó, có ai đang ngậm ngùi tiếc nuối về quãng đời sinh viên sao mà trôi qua nhanh quá. Mỗi chiếc thuyền dẫu đã xa khơi vẫn còn in dấu dằm nơi bờ biển. Hãy cám ơn và sống hết mình với những bến bờ dừng chân trước khi tìm đến niềm vui mới. Bởi dẫu sóng có ru bờ kí ức nhạt nhòa thì kỉ niệm nơi giảng đường đại học không sinh ra rồi tan biến như bọt biển mà sẽ hằng lại nơi một góc trái tim mỗi người.
B4T_Xuân Lan