TÔI

19,20,21……  Tuổi của sự vùng vẫy, phiêu lưu và thám hiểm hay là thời gian bạn chuẩn bị kiến thức để bước vào đời với những bước đi vững chắc hơn . Chắc chắn ai cũng vẽ ra cho mình những kế hoạch to lớn phục vụ cho tương lai, nghề nghiệp sau này.

Còn tôi :

Tôi 19 – Kết thúc năm đầu tiên của đại học với cảm giác tự hào của một người đã trở thành sinh viên, như mọi người tôi cũng muốn về quê hay đi du lịch cùng gia đinh, để tận hưởng một mùa hè thật thoải mái để bù đắp cho mùa hè năm trước khi phải cặm cụi ôn thi đại học. Thế nhưng trong khi mọi người về dần mãn, thì chỉ còn mình tôi giữa tiếng vali kéo xột xoạt mỗi ngày và giữa những câu hỏi :” Em chưa về à ? “ hay “ Sao em không về ? Ở lại học thêm hả em ”. Tôi chỉ cười nhẹ và nói : “Dạ không”. Tôi không học anh văn hay học vượt, chỉ ở lại để đi vớt lục bình khai thông dòng chảy, tôi ở lại để sinh hoạt với thiếu nhi, để tổ chức các chương trình, cuộc thi tìm hiểu về an toàn giao thông, về môi trường cho thiếu nhi…

Tôi 20 – Là sinh viên năm hai với một bảng điểm không thật đẹp, tôi cảm thấy khá buồn, thất vọng với bản thân và có lỗi với ba mẹ. Thế nhưng tôi chẳng chen lấn với mọi người để nộp tiền học lại hay học cải thiện. Tôi xách balo, lên xe và đi. Đến một nơi thật sự xa lạ, và ở với những người chưa từng gặp nhưng đâu đó cứ tưởng là người thân của mình. Tôi bắt đầu làm những việc chưa từng làm như xây nhà, sinh hoạt với thiếu nhi, chiếu phim hoạt hình hay dạy học cho chúng…

Tôi 21 – Hoàn thành năm ba với tham vọng sẽ có được những kiến thức bổ ích khi kiến tập, góp nhặt những kinh nghiệm quý báu cho năm tư thực tập hay thậm chí là công việc sau này. Nhưng tôi một đứa dân Sài gòn đầy tự tin và anh văn lưu loát – thay vì cầm hồ sơ tới một nơi nào đó để xin việc, tôi lại cùng mọi người tới ở tại một căn nhà xung quanh toàn cây cối, chợ cách cả mười mấy cây số, ban ngày điện thì chập chờn, ban đêm thì quay về thời xưa cũ dùng nến hay đèn dầu, mười mấy đứa xài chung một cái điện thoại vì không có sóng. Thế nhưng tôi vẫn vui vẻ và đầy nhiệt huyết để hằng ngày cùng mọi người đi xây trường học, tối về lại dạy cho những đứa trẻ ở đây cái chữ vì trường cách cả mấy chục cây số.

Dù ở độ tuổi nào và ở khía cạnh sẽ vẫn có người thấy những việc này là thật vô bổ và một mùa hè chỉ như thế thì thật lãng phí thời gian.

Nhưng có những thứ tôi và bạn sẽ không bao giờ gặp được ở bất kì một “quãng đời ” nào, đó là mảnh giấy của một đứa bé với dòng chữ nguệt ngoạc “ cảm ơn anh ” sau một thời gian bạn cầm tay chúng để cùng chúng nắn nót từng chữ cái. Hạnh phúc trên giọt nước mắt của người dân nơi ta đã cùng ở, cùng ăn cùng làm việc với họ khi ta chia tay ra về. Niềm vui khi thấy những ánh mắt hạnh phúc của những con người đứng trong căn nhà mà chính ta xây nên, tiếng cười giòn giã của những đứa bé khăn quàng bay phất phới chạy tới lớp học, hay ánh mắt tròn xoe khi coi những bộ phim hoạt hình mà chúng chưa bao giờ nghĩ đến…

Tôi có thể học thêm nhiều thứ tiếng, có một công việc tốt, và kiếm được thật nhiều tiền khi tôi 23, 24 tuổi hay sau đó. Còn bây giờ, tôi sẽ sống hết mình với những gì tôi đã lựa chọn và không bao giờ hối hận với lựa chọn này – “Mùa hè xanh ”

Tôi – chiến sĩ “ Mùa hè xanh ”

                                                                                                             Ánh Nguyễn