KHÂU SỢI THƯƠNG

Bạn bảo: vẽ dăm câu, nhả ít chữ

Xoay vần ghép điệu vội gọi thành thơ.

Tôi thẹn

Tâm bé chật

Ôm đủ ấm tình nồng chất ngất,

thơm thảo, dịu ngọt đất lạ hóa là quen?

Củ Chi.

Bể lạ, chưa từng in dấu gót

Bàn chân nhỏ rong ruổi tự hỏi đã từng qua?

Chông chênh. Tôi đổ thảy cho giấc ngủ chẳng ngọt lành ban tối

Bởi

Mươi dặm xa

Nốt cả mày đấy: hay lo xa.

Vẫy chào chúng tôi, người lần đầu chạm mặt

Cao su hoan hỉ, xòe lá, sắp đội hình

Thẳng tắp

Hát khúc hành ca.

Nghe nhẹ hẫng,

Bực dọc rơi rớt gãy, mỏng tang.

Nồng hậu, thân thương

Chỉ đường vồn vã, buổi ban sớm sương còn quấn quít lấy người

Dân ơi!

Tôi đã trót thương.

Cũng bởi

Chẳng ai quảng đường xa

Chỉ ngại lòng người chật hẹp.

Hào sảng,

Nụ cười chiến sĩ

Tâm như vôi. Trắng

Tình tựa sơn. Bám chặt

Luân hồi như nhịp con lăn

Nhuận Đức, Phạm Văn Cội

Công trình sơn lớp học

Hì hụi.

Về.

Vẫy chào,

Ngoảnh,

Hứa hẹn. Chờ ta lại vào buổi sớm mai sau.

Tự hỏi

Lời nhỉ?

Vác về cả túi nặng sợi thương.

Trên là những dòng cảm xúc xuyên suốt của chúng tôi, Đội Thông tin truyền thông, khi vượt trọn vẹn 130km bằng xe máy vào một buổi sớm mai, đến với xã Phạm Văn Cội và xã Nhuận Đức, nơi đóng quân những chiến sĩ Mùa Hè Xanh 2012 của trường ĐH Ngân Hàng TP. HCM. Đội Nhuận Đức trong chúng tôi là hình ảnh của những chiến sĩ giương cao tinh thần trách nhiệm, hăng say trong công việc. Phạm Văn Cội, những con người tình thân, gần gũi và ấm áp lạ thường. Những nghĩa cử đẹp nở hoa trên mảnh đất Củ Chi anh hùng.

[B4T-Trình Phùng]